Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài
Liễu Tố Vân nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Từ Chấn lúc đó thì lập tức mượn gió bẻ măng: “Đúng vậy, đúng vậy, ông xã, ông không thể ngồi im chờ đợi, bạt tai của người ta đã chào hỏi đến mặt của con gái chúng ta rồi, ông nhất định phải làm chủ cho Dao Dao đấy!” Từ Chấn nhìn các thành viên cấp cao vẫn còn đang trong phòng họp một lượt, ánh mắt lạnh lùng và đen tối đó khiến mọi người ai nấy cũng phải tìm cớ mau chóng rời khỏi phòng họp. Người cuối cùng rời đi còn đặc biệt chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại. Từ Chấn đợi sau khi mọi người đều đi hết thì mới dịu lại đôi phần, ông ta liếc nhìn người vợ trước mặt mình một cái rồi nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Sự việc cụ thể là thế nào? Nó rõ ràng chỉ tiết cho tôi nghe!” Liễu Tố Vân lập tức thêm mắm dặm muối, thuật lại hết mọi chuyện một cách sống động, còn bổ sung thêm dáng vẻ nằm trêи giường bệnh xanh xao, yếu ớt, đáng thương vô cùng của Từ Dao lúc này khiến Từ Chấn nghe xong thì sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn. Cuối cùng ông ta đã dùng sức nắm chặt các ngón tay lại và nói: “Bây giờ đến nhà họ Tô ngay!” Ông ta cũng muốn xem thử, có phải gan của Tô Nhan lớn rồi không mà đến con gái của nhà họ Từ cũng không coi ra gì. “Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi” Từ Thánh Mân nhảy đổng lên trước màn hình máy tính rồi nói: “Định vị cho thấy xe của nhà họ Từ đang đi về hướng nhà họ Tô” Đường Duy vẫn còn dán miếng hạ sốt trêи trán, cậu nói: “Sao anh có thể định vị được?” Từ Thánh Mân nói: “Ngốc à, là cậu định vị mà, trước đó cậu đã hack ghi chép hành trình xe của người ta” Từ Thánh Mân nói xong thì xoay màn hình máy tính về phía Đường Duy và nói: “Có định hành động không?” Miếng dán hạ sốt trêи trán Đường Duy sắp rơi xuống đất, cậu chỉ có thể đưa một tay lên đỡ lấy nó. Lúc này người hiếm khi có kinh nghiệm bị bệnh như Đường Duy vô cớ trông rất giống với một con ngỗng trắng ngốc ngếch, thậm chí cậu còn chưa nếm trải được mấy lần mùi vị được người khác phục vụ khi bị bệnh, số trải nghiệm ít ỏi đó đều giao hết cho Tô Nhan, bây giờ không có Tô Nhan thì cậu lại như một thanh niên ngốc, vốn dĩ không biết phải ứng phó làm sao. Một lát sau, Đường Duy nói: “Anh đi cùng với tôi không?” Từ Thánh Mân lắc đầu như trống lắc rồi nói: “Không đi! Nếu tôi đi thì ba tôi có thể sẽ nhấn đầu tôi vào tường nhà họ Tô mất” Đường Duy xuyt một hơi, giận đến mức miếng dán hạ sốt cũng rơi khỏi trán, cậu nói: “Chết tiệt, vậy giờ tôi chỉ như còn c‹ mạng, nếu đi thì cũng bị ăn đòn thôi.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.