Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ
Cuối cùng tôi vẫn không nói chuyện này cho bất kỳ ai biết, không phải tôi nhát gan sợ phiền phức, mà là tôi biết tôi có kiện cũng không thắng nổi Lê Diệu Phàm. Tôi cũng biết nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thì có thể ngay cả một công việc ổn định tôi cũng sẽ giữ không được. Quan trọng nhất là, tôi không thể để mẹ tôi lo lắng, cái nhà này đã không có cha rồi, tôi giờ là trụ cột tinh thần duy nhất của mẹ.
Nhưng ông trời sao cứ hết lần này tới lần khác không giúp tôi, một đống ảnh chụp Lê Diệu Phàm ôm tôi vào khách sạn đột nhiên leo lên đầu đề báo tuần san bát quái, phá vỡ những nỗ lực muốn bảo vệ một cuộc sống yên bình của tôi.Nhất thời, chuyện xấu của tôi và Lê Diệu Phàm như lửa cháy hừng hực lan tràn khắp nơi, trong nháy mắt, vô số khán giả đều đổ xô nhắm đạn vào đầu tôi mà công kích: có người mắng tôi giỏi nịnh nọt, có người nói tôi thủ đoạn cao tay, có người bảo tôi là tiểu tam không biết xấu hổ, còn có người thề rằng phải giành lại công bằng cho La Vi, chuẩn bị tìm xã hội đen giết chết tôi...Tôi thật sự rất sợ, sợ công ty sẽ bất mãn với tôi, càng sợ sự tình ầm ĩ như vậy sẽ bị mẹ tôi biết được, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi cầu xin chị Nhạc trợ giúp.Mặc dù chị Nhạc chưa từung ứng phó tình huống lớn như vậy, nhưng dù sao thì chị cũng tỉnh táo hơn tôi chút, chị nói: "Em tới nhà chị tránh mặt một thời gian trước, chuyện cũng đã xảy ra rồi, em sợ cũng chẳng làm gì được, vẫn nên yên lặng một chút, sau đó chúng ta bàn bạc kỹ hơn."Mặc dù tôi cảm thấy chị Nhạc nói như vậy chẳng khác nào chưa nói, nhưng ít ra còn tốt hơn một mình tôi ngồi đây lo lắng, cho nên tôi cả ngày đêm trốn trong nhà chị Nhạc, trốn một lần hết ba ngày.Ba ngày này, tôi sống không bằng chết.Tâm tình trải qua sợ hãi, sầu lo thậm chí là tuyệt vọng, chị Nhạc càng không ngừng an ủi tôi, cùng tôi mắng Lê Diệu Phàm, thời gian lâu dài, tôi phát hiện khả năng đề kháng những đả kích của mình vậy mà tăng cao rồi, chí ít tôi không phải không làm chủ được tinh thần, thậm chí còn tìm ra chút đầu mối.Tôi cảm thấy chuyện này bị lộ ra hẳn không phải Lê Diệu Phàm làm. Lấy hiểu biết nông cạn của tôi với anh ta mà nói, mặc dù anh ta là người lòng dạ độc ác, nhưng rất chú trọng hình tượng bản thân, đặc biệt gần đây tập đoàn Á Phàm đang góp vốn khởi dựng một dự án lớn, cho nên không có khả năng vì mối thù nhỏ bé với tôi mà bỏ ra thiệt hại lớn như thế.Cho nên, chỉ cần tôi nhẫn nhịn một chút, Lê Diệu Phàm nhất định sẽ đứng ra giải quyết chuyện này.Phỏng đoán của tôi rất mau chóng đã được nghiệm chứng, sau khi sự tình lộ ra tới ngày thứ ba, tập đoàn Á Phàm tuyên bố tổ chức cuộc họp phóng viên, do Lê Diệu Phàm đích thân xuất mã, giải thích tất cả.Tôi lôi kéo chị Nhạc trông mong canh giữ trước TV, chờ Lê Diệu Phàm xuất hiện, đưa tôi về cuộc sống bình lặng.Nhưng mà, dự đoán thế nào thì tôi cũng chưa từng nghĩ sự tình sẽ phát triển xa như vậy.Lúc ấy Lê Diệu Phàm mặc một thân tây trang màu đen tham dự cuộc họp phóng viên, câu đầu tiên sau khi xuất hiện làm toàn bộ phóng viên trong hội trường đông cứng lại, anh ta nói: "Kỳ thật tôi cùng tiểu thư La Vi đã chia tay nửa năm rồi.""Lê tiên sinh, nếu ngài đã chia tay với tiểu thư La Vi rồi, vậy tại sao lại muốn giữ bí mật?"Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.