Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quái Phi Thiên Hạ
Ở trong sân, từng đứa trẻ giống như làn khói nhẹ nhàng từ trên trời bay xuống giống như những con sứa trong suốt. Bọn chúng có người đang nhắm mắt ngủ say sưa, có người mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về một phía, có người ôm chân lộ ra nét mặt tươi cười vui vẻ. Từng chuỗi âm thanh mềm mại, nhẹ nhàng của đứa trẻ truyền đến, bầu trời đêm tối đen như mực dường như được thắp sáng lên. Âm thanh đó có một sức lôi cuốn kỳ lạ, có thể khiến trái tim sắt đá nhất cũng phải tan chảy. Từng linh hồn hài nhi đó bay vào trong giống như ngồi trên những bọt khí, đập một cách chậm rãi khiến người ta hận không thể giơ tay ôm vào lòng. “Dao Dao, nhiều như thế này rốt cuộc hồn nào mới đúng?” Người ở trong phòng đều có thể nhìn thấy, Ôn Đình Trạm không khỏi kinh ngạc. Trong một lúc tiến vào hơn mười hồn, không thể nào tất cả đều là con của Trịnh gia chứ? “Trịnh cử nhân.” Trịnh Dương chính là cử nhân, chỉ là hai lần thi tiến sĩ đều trượt. Hắn dự định thi lại thêm một lần nữa, nếu như còn không thi đỗ thì sẽ không lãng phí thời gian nữa. Lúc đó công danh là một loại vinh quang, khi người không quen biết gọi tên và thêm công danh tức là một sự tôn trọng. Dạ Dao Quang lật cổ tay lại, khí ngũ hành vô hình như từng sợi khói trắng qua lại không ngớt giữa từng linh hồn hài nhi. Trịnh Dương được sự nhắc nhở của Dạ Dao Quang lập tức giữ vững tinh thần, lật mở đồ vật mà Dạ Dao Quang đưa cho hắn. Dựa theo những lời dặn dò lúc trước của Dạ Dao Quang, hắn cầm lấy một lá bùa rồi bắt đầu tập trung tụng niệm. Trịnh Dương tụng hiếu kinh, tình thâm cốt nhục, hiếu thuận là do trời định, chỉ linh hồn hài nhi có quan hệ huyết thống với Trịnh Dương mới có thể tiếp xúc với hiếu kinh do Trịnh Dương tụng. Tề hộ vệ nhìn hai linh hồn vây quanh hắn chuyển động, dường như rất hiếu kỳ với hắn. Linh hồn hài nhi đang mở đôi mắt to đen trắng rõ ràng lập tức có chút luống cuống, toàn thân cứng ngắc. Trong mắt hắn những linh hồn hài nhi trong suốt này như những bọt xà bông lớn hễ chọc một cái là vỡ luôn. Hắn thật sự sợ chính mình đụng phải bọn chúng khiến chúng vỡ vụn. Dạ Dao Quang hành động về phía tai của Tề hộ vệ. Cô xòe một tay ra, trên đầu ngón tay ngưng tụ một luồng khí, ánh mắt chợt lóe lên một luồng sáng mãnh liệt. Đầu ngón tay cô vừa bắn, luồng khí đó liền bay nhanh về phía Tề hộ vệ. Dường như là cũng trong lúc đó, một đôi mắt vốn trong suốt cảm động lòng người đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ dị mà thâm thúy, lòng trắng đều không thấy nữa mà biến thành hai hốc đen. Hài nhi đáng yêu cũng biến thành một cái đầu lâu với bộ mặt độc ác, một hàm răng sắc nhọn sắp sửa cắn cổ của Tề hộ vệ. Trong lòng Tề hộ vệ run sợ, còn không kịp phản ứng thì đầu lâu kia đã tiến gần cố định lấy cơ thể hắn, nói thì chậm chứ lúc đó sự việc xảy ra rất nhanh. Trong khoảnh khắc đầu lâu cắn xuống đó thì luồng khí của Dạ Dao Quang vừa hay bay đến xuyên thấu nó, Tề hộ vệ mồ hôi lạnh chảy khắp trán liền nhìn thấy khoảnh khắc đầu lâu đó hóa thành khói bụi tan biến trước mắt hắn. Lúc này linh hồn hài nhi còn lại đang vây quanh hắn tuy rằng không biến hình nhưng lại há miệng, thổi một hơi về phía đèn dẫn hồn ở trong tay hắn. Tề hộ vệ trong lòng dù vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn phản ứng cực nhanh, nghiêng người liền chặn được luồng gió lạnh đó, ngọn lửa của đèn dẫn hồn chỉ khẽ đung đưa. “Linh hồn hài nhi không phải là người, không phải là quỷ, không phải là thần, không phải là ma, có thể luân hồi nên lực oán hận của linh hồn hài nhi tái thế lớn hơn nhiều so với những linh hồn khác.” Dạ Dao Quang với giọng nói lãnh đạm nhắc nhở một câu. Có những thứ nhìn thì giống như là hồn nhiên vô hại, tốt đẹp cảm động lòng người, nhưng độ đáng sợ của nó vượt xa so với vật mà trong lòng ngươi sợ hãi nhất. Nghe thấy lời này, Tề hộ vệ lập tức trấn định lại tinh thần, không để tâm trạng của mình chịu ảnh hưởng của bất kỳ thứ gì, toàn bộ cơ thể tập trung vào đèn dẫn hồn đang nâng chặt trên hai tay. Cơ thể Trịnh Dương ở phía còn lại cũng bắt đầu run rẩy, sau lưng thấm ra một lớp mồ hôi lạnh. Có năm linh hồn hài nhi không ngừng vây quanh hắn chuyển động, đặc biệt là lúc hắn nghiêng về phía Tề hộ vệ, vừa hay nhìn rõ mồn một biến cố vừa nãy ở chỗ Tề hộ vệ. Hắn thật sự lo sợ những linh hồn hài nhi ở phía cơ thể hắn cũng sẽ hóa thành những linh hồn độc ác cùng bổ nhào về phía hắn, âm thanh cũng bắt đầu không còn yên tĩnh. Dạ Dao Quang vốn dĩ đã nhìn ra có một linh hồn hài nhi có xu hướng gần gũi, thân thiết nhưng bởi vì Trịnh Dương chống không nổi sự sợ hãi trong lòng nên nó đã lùi đi rồi lại cùng với mấy linh hồn hài nhi có hình dáng tương tự khác trộn lẫn vào nhau. “Trịnh cử nhân, tóc trẻ sơ sinh của đèn dẫn hồn chỉ có một tiếng, bây giờ đã qua một nửa thời gian. Nếu ngươi không giữ vững tinh thần, đến khi đèn dẫn hồn tắt, con trai của ngươi sẽ mãi không có khả năng cứu trở về được.” Dạ Dao Quang vung ra hai sợi khí ngũ hành tách những linh hồn hài nhi trên không ra, nặng nề nói với Trịnh Dương.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.