Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quái Phi Thiên Hạ
Cảm giác được Trác Mẫn Nghiên khóc một cách đè nén, mắt Dạ Dao Quang chợt lạnh, cô nhìn Lục Vĩnh Điềm: “Cho nên cậu hối hận rồi?”“Đúng vậy, ta hối hận rồi.” Lục Vĩnh Điềm rất dứt khoát thừa nhận.“Cậu!” “Tiểu Khu, ngày đó ở đảo Bồng Lai, vì sao cậu lại chọn lấy linh hồn tế trời?” Không đợi Dạ Dao Quang quát lớn, Lục Vĩnh Điềm đã cứng cổ hỏi ngược lại.Dạ Dao Quang nhất thời nghẹn lời, cô không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.Cô không trả lời, Lục Vĩnh Điềm thay cô trả lời: “Vì cậu biết chuyện của cậu phải trả một cái giá thê thảm, sinh linh đảo Bồng Lai và sống chết của Thiên Cơ chân quân, những thứ này quá nặng. Vì vậy cậu thà chọn dùng cái chết của mình để thành toàn hết thảy, mặc dù biết rõ Doãn Hòa sẽ vì vậy mà đau lòng, chúng ta cũng sẽ đau khổ, không phải cậu vẫn lựa chọn làm vậy sao?” “Cậu đã trở nên thông minh rồi.” Dạ Dao Quang vẫn cho là Lục Vĩnh Điềm biết không nghĩ ra.“Chỉ tiếc cái giá của sự thông minh này quá lớn.” Lục Vĩnh Điềm cười thảm nói:“Nếu ta sớm thông minh hơn một chút, nếu ta sớm biết hành vi kia của ta sẽ tạo thành sự nhục nhã lớn như vậy cho một cô gái, đến mức không thể không lấy cái chết để làm rõ ý chí, ta sẽ chọn cưới nàng ấy. Ta cưới nàng ấy rồi, bệ hạ sẽ dẹp chuyện này đi vì Tiêu Sĩ Duệ, ta có thể mang theo nàng ấy rời xa Đế đô, tự tay chặt đứt cái gọi là tình cảm nam nữ, đợi đến khi ta buông bỏ chuyện này rồi lại về đối mặt. Sẽ không có cái chết của nàng ấy, càng không có cái chết của Minh Quang... Giờ ta mới hiểu vì sao lúc đó cậu lại lựa chọn một cách kiên quyết như vậy. Thì ra sinh mạng và hạnh phúc của mình còn phải gánh vác cả tính mạng của người bạn chí cốt lại đau đến vậy. Ta lại không dám để lộ ra trước mặt nàng ấy, vì nàng ấy không làm gì sai. Mỗi lần gặp mặt nàng ấy ta đều nhẫn nại, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà làm tổn thương nàng ấy, vì vậy bây giờ ta càng sợ gặp mặt nàng ấy. Tiểu Khu, tình cảm của ta đối với nàng ấy sâu đậm bao nhiêu thì trong lòng ta đau bấy nhiêu. Nếu ngày đó cậu chờ Thiên Cơ chân quân đến cứu cậu, Thiên Cơ chân quân làm thật nên vì vậy mà chết, cậu có sống trong đau khổ giày vò không? Mà nhìn thấy Doãn Hòa tự trách trong khi cậu đang đau khổ, có thể còn giày vò hơn cậu.” Dạ Dao Quang nghe vậy, thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô hơi ướt át. Kỳ thực, tất nhiên có rất nhiều người trách cứ lựa chọn của cô khi đó, vì ở một mức độ nào đó, cô đã từ bỏ Ôn Đình Trạm. Nhưng thật không ngờ, người đầu tiên nói ra tiếng lòng của cô lại là Lục Vĩnh Điềm - người hơi ngốc nghếch trong mắt bọn họ, như chính mình cảm nhận được."Tiểu Khu, ta thật sự rất khổ sở, ta không biết nên đối mặt với nàng ấy như thế nào, ta sợ tổn thương nàng ấy, nhưng ta cứ tránh nàng ấy như vậy không phải cũng là một sự tổn thương đối với nàng ấy hay sao?” Một người đàn ông như Lục Vĩnh Điềm mà nước mắt nước mũi đều chảy ra, khóc giống như một đứa trẻ không ai giúp đỡ.“Tiểu Khu, cậu nói cho ta biết, ta nên làm thế nào?” Lúc này tiếng bước chân vang lên, chiếc bóng ngược trong đôi mắt đẫm lệ của Lục Vĩnh Điềm là Trác Mẫn Nghiên cũng đang lệ rơi đầy mặt. Nàng lẳng lặng nhìn cô, sau đó chạy tới, không để ý tới Dạ Dao Quang vẫn còn ở đây, ôm thật chặt Lục Vĩnh Điềm: “Tiểu Lục, xin lỗi, ta chưa bao giờ biết trong lòng chàng lại đau khổ như vậy, áy náy và tự trách như vậy, ta còn giận chàng, nói chàng lạnh lùng với ta, là ta không tốt.”Lục Vĩnh Điềm vươn cánh tay run rẩy ra, muốn ôm lại Trác Mẫn Nghiên nhưng cánh tay hắn lại cứng ngắc giữa không trung, hoàn toàn rơi xuống.“Tiểu Lục, chàng không sai, không phải lỗi của chàng, là lỗi của ta, tất cả đều là ta sai.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.