Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quái Phi Thiên Hạ
“Sự uy hiếp này của Doãn Hòa, ngược lại khiến hoàng gia gia cũng rơi vào thế khó.” Tiêu Sĩ Duệ nghĩ đến sự khổ não của hoàng đế gia gia khi triệu kiến riêng hắn sau buổi triều sớm hôm nay.Dù sao đây cũng là chuyện của phủ Vĩnh An Vương, khoản bồi thường lớn với mức giá ở trên trời như thế, phủ Vĩnh An Vương nhất định không lấy ra được. Vĩnh An Vương là con trai của bệ hạ, con trai thiếu nợ không thể bởi vì ông ấy là hoàng đế là có thể chối cãi. Tuy rằng dưới bạo quyền không ai dám nhiều lời, nhưng như vậy không phải là giẫm bộ mặt của hoàng gia xuống dưới lòng bàn chân sao? Nhưng mà, khoản nợ này, đến cả hoàng gia gia cũng trả không nổi. Nhưng dù sao cũng là khoản nợ của con trai, đích thực là trả không nổi thì bỏ đi, thế nào cũng phải biểu đạt một chút thành ý chứ? Nhưng thành ý này một khi đã biểu đạt, chẳng phải là muốn quốc khố bị móc sạch sao? Hoàng gia gia cũng không thể buông xuôi phó mặc, đây là chính mình giẫm bộ mặt của quốc vương xuống dưới lòng bàn chân.“Đệ cho rằng ta vì sao không trực tiếp uy hiếp sáu người đó tự mình bỏ tiền bạc ra, muốn dùng tiền của chính chúng ta?” Ôn Đình Trạm ngước mắt nhìn Tiêu Sĩ Duệ: “Đây là đề phòng tiền tài làm lay động lòng người.”Đề phòng những kẻ tham lam lợi lộc đó vì khoản tài sản lớn này mà đều thoát khỏi sự kiểm soát.“Nhưng ta cũng không thể đi tìm hoàng gia gia, nói cho hoàng gia gia khoản tiền này là của ta chứ?” Tiêu Sĩ Duệ nhíu mày. Ánh mắt của Ôn Đình Trạm quét qua Tiêu Sĩ Duệ: “Qua hai ngày nữa là thi Đình rồi.”Câu nói đột nhiên đến như vậy, ngoại trừ Lục Vĩnh Điềm, Văn Du và Tiêu Sĩ Duệ đều đang suy nghĩ hàm ý thâm sâu trong đó. Tiêu Sĩ Duệ rất nhanh nhanh chóng bỏ vẻ mặt buồn rầu: “Người nào gây ra thì người đó tự giải quyết. Huynh nhất định có cách, ta đi kiến nghị với hoàng gia gia làm chuyện này thành một trong những đề thi.”Nói xong, Tiêu Sĩ Duệ trong phút chốc cũng ngồi không yên liền tiến cung, như vậy có thể khiến Ôn Đình Trạm danh chính ngôn thuận đưa ra biện pháp giải quyết viên mãn chuyện này. Hơn nữa một mũi tên trúng hai đích, chỉ sợ ngoại trừ Ôn Đình Trạm cũng không ai có thể giải được thế khó này. Đến lúc đó vị trí Trạng nguyên còn chạy được hay sao? Mỗi năm thi Đình đều sẽ có đề thi về thời sự và tình hình chính trị đương thời, việc này đưa vào đề thi là hợp tình hợp lý. “Luận về sự sâu xa trong suy nghĩ, làm gì có ai có thể đuổi kịp Doãn Hòa?” Văn Du vô cùng chết lặng thốt lên một câu.Song lúc này Văn Du vẫn chưa thật sự lĩnh hội được hàm ý thâm sâu trong suy nghĩ của Ôn Đình Trạm. Mãi đến ngày một tháng tư thi Đình, bệ hạ ra ba câu hỏi, một câu hỏi về sách luận, một câu hỏi về tình hình chính trị, một câu hỏi về thời sự. Câu hỏi cuối cùng chính là sau khi nghe Thuần Vương kiến nghị, đưa ra quyết định cuối cùng về việc của phủ Vĩnh An Vương.Liên quan đến bồi thường mười triệu, đại điện xảy ra những tranh chấp kịch liệt. Có người nói sòng bạc vốn dĩ chính là nơi chơi bời lêu lổng, nơi này không hợp luật pháp, bồi thường tất nhiên không có hiệu lực, nhưng cái này rõ ràng có thế lực mạnh chống chế những hiềm nghi; có người lại nói, xét tình hình cụ thể để bồi thường. Nhưng thước đo của tình hình cụ thể này là ở chỗ nào? Đưa nhiều thì không được, đưa ít thì không phải là cậy quyền áp đặt sao? Đây rõ ràng đều không phải là kết quả mà bệ hạ mong muốn. Bệ hạ muốn một kế sách tốt đẹp, có thể thể hiện được bệ hạ trị quốc có phương pháp. Chính vào lúc bệ hạ sốt ruột, Ôn Đình Trạm cuối cùng cũng chầm chậm mở miệng. Cách nói lấy lợi đổi bạc của cậu ảnh hưởng rất sâu sắc đến triều Đại Nguyên. Nói đơn giản chính là mở cánh cửa thuận lợi về mặt vận chuyển đường biển cho những thương gia này, đồng thời ưu tiên cho bọn họ tham gia vào phương diện những đồ vật ngự dụng để thế chấp khoản bồi thường mà bọn họ thắng được. Câu nói cuối cùng của cậu: “Thế gian này, quyền lực có thể gom tiền bạc, nhưng tiền bạc lại không đổi được quyền lực. Thứ bệ hạ có nhiều nhất chính là quyền lực, lấy nhiều đền ít, là bệ hạ long ân hiền đức, không tính toán chút lợi nhỏ với thương nhân.”Hưng Hoa Đế nghe thấy thế vô cùng kích động nhưng mấy vị đại thần phản bác, cho rằng như vậy sẽ nuôi lớn lòng ham muốn của thương nhân, nguy hiểm hơn là làm rối loạn tình hình của Giang Nam. Ôn Đình Trạm từ từ liệt kê ra biện pháp làm thế nào để đề phòng, làm thế nào để khống chế, làm thế nào để nắm giữ, hơn nữa cuối cùng chỉ ra tình thế cùng thắng khi làm như vậy. Thứ bệ hạ có được không chỉ là giải quyết được sự việc của Vĩnh An Vương, mà hành động này có thể thật sự ban ơn cho bách tính, kéo theo kinh tế của triều Đại Nguyên, là cách khiến bách tính càng thêm đầy đủ sung túc.Trận tranh cãi với bách quan này không những khiến tất cả những người tham gia thi Đình sùng bái không ngớt người thiếu niên chưa đủ hai mươi tuổi đó. Đến ngay cả người khéo ăn khéo nói như Ngự sử cũng bị lời nói của Ôn Đình Trạm làm cho á khẩu không nói được gì, càng khiến Hưng Hoa Đế cũng không nhịn được vỗ tay khen hay, gọi thẳng là nhân tài.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.