Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quái Phi Thiên Hạ
Tí tách tí tách, những giọt mưa nhỏ tung bay trong đêm vô tình đem những phiến lá khô vàng còn chưa rụng xuống xào xạc. Dạ Dao Quang nghiêng người dựa vào cửa, ánh mắt xuyên qua màn mưa dưới mái hiên cùng ngọn đèn dầu lay động. Đôi mắt đào hoa tựa như bị che phủ bởi một tầng nước mưa, làm người khác nhìn không rõ những suy tư của nàng.Mọi người cũng đều chưa đi nghỉ ngơi, ngồi tập trung lại ở trong đại đường, nhìn nữ tử kia dựa vào bên cánh cửa, dung nhan tuyệt sắc dưới ánh nến chiếu rọi càng thêm lạnh lùng. Nhưng mọi người đều không biết rằng Dạ Dao Quang giờ phút này lạnh lùng bao nhiêu, nội tâm của nàng nôn nóng bấy nhiêu.Ôn Đình Trạm đến bây giờ còn chưa trở về. Ngay cả Minh Nặc cũng hoài nghi Ôn Đình Trạm tính toán có bỏ sót người nào hoặc tính sai bước nào hay không, thế cho nên hắn hiện tại đang gặp chuyện gì bất trắc.Mà sự lo lắng của Dạ Dao Quang cùng bọn họ hoàn toàn không giống nhau. Ở trong mắt Dạ Dao Quang người phàm căn bản không thể qua được Ôn Đình Trạm. Chuyện nàng lo lắng chính là người của Nguyên quốc sư hoặc Nguyên dịch đã ra tay làm chuyện xấu. Đôi mắt vẫn chưa từng khép lại, nhìn vào màn mưa phùn đang rơi xuống, Dạ Dao Quang biết nàng không thể đợi tiếp.“Minh thế tử, nơi này giao cho ngươi. Dựa theo tính toán của A Trạm, ta đi tìm chàng.” Dạ Dao Quang nghiêng đầu trịnh trọng nói với Minh Nặc sau đó duỗi tay bắt lại chuột tiền tài đang chơi trên bàn, một cái lắc mình liền biến mất ở bên trong màn mưa.Dạ Dao Quang vừa mới ra khỏi Tiểu Hiên Trang liền nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc. Tiếng nước bắn lên vang lại từ xa tới gần, nàng xoay người dừng ở cửa nhìn ra con đường uốn lượn dưới chân núi, một thiếu niên đang phi nước đại trên con ngựa trắng.Cả người hăn là một bộ áo choàng màu trắng, theo từng vó ngựa dưới chân mà phần phật tung bay. Đôi mắt của hắn hơi khép lại. Mặc dù cách xa như vậy, nàng cũng có thể biết được ánh mắt đó lạnh lẽo cùng sắc bén giống như cặp mắt của chim đại bàng. Thẳng đến khi trong mắt hắn hiện lên hình ảnh của nàng, những giọt mưa đập vào mặt hắn dường như trở nên mềm mại ôn nhu hơn.“Dao Dao!” Hắn nhìn nàng, nhìn thấy nàng đứng ở trước cửa lớn, mưa không ngừng xối xuống, lòng hắn co lại, lập tức nhảy lên, một chân đạp ở trên đầu Tuyệt Trì, mượn lực bay vọt tới.Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy cả người ấm áp, bị hắn tung áo choàng lên, khóa nàng lại trong lồng ngực, rồi sau đó là thanh âm tức muốn hộc máu của hắn: “Dao Dao, sao muội có thể làm chính mình dính mưa!”Dạ Dao Quang là người tu luyện, nàng chỉ cần vận khí, khí ngũ hành tự nhiên sẽ tao thành một màn bọc che chắn gió mưa ở bên ngoài. Nhưng là nàng cố tình không làm, phải không yêu quý chính bản thân mình như thế mới có thể làm hắn bực bội!Dạ Dao Quang ở trong lồng ngực hắn, không chút giãy giụa, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mi dài cong của nàng còn dính những hạt nước mưa: “A Trạm, muội gặp mưa làm chàng lo lắng, làm chàng đau lòng đúng không?”Duỗi tay dùng ống tay áo lau tóc cùng khuôn mặt nàng, Ôn Đình Trạm động tác nhẹ nhàng cẩn thận, hắn nhìn vào đôi mắt của nàng, thấp giọng nói: “Đau lòng, sâu vào tận tâm can của ta.”Dạ Dao Quang khẽ nghiêng đầu, bàn tay dán lên ngực hắn: “Muội chỉ là dính chút mưa, chàng liền cảm thấy đau đớn. Nếu như muội một ngày một đêm không biết chàng đã đi đâu, chàng nói xem tâm của muội sẽ đau đớn nhường nào?”Ôn Đình Trạm thân mình khẽ run lên, sau đó một càng thêm dùng sức, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, giọng hắn ấm áp cùng chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, Dao Dao. Là ta suy xét không thoả đáng.”Tay nàng chậm rãi từ ngực Ôn Đình Trạm trượt xuống. Dưới ánh mắt có chút hoảng sợ của Ôn Đình Trạm, nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo hắn: “A Trạm, lần sau đừng lại như vậy, muội rất sợ.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.