Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 41: Lão tứ!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Thanh Sư Vương nhìn cảnh tượng này mã hãi hùng, hắn lui lại phía sau, tay nắm lấy thanh đao xông lên chém trước, không cho Trường Bạch cơ hội phản ứng.

Trường Bạch thấy thế, tay nắm lại đánh nhẹ một cái lên lưỡi đao. Lưỡi đao mẻ mất một góc lớn khiến Thanh Sư há hốc mồm, không ngờ được chuyện này lại diễn ra.

Trường Bạch đang định đánh nó thêm một phát nữa thì nó lập tức quỳ xuống, giơ đao lên đầu hàng.

- Nếu ngươi đã muốn vậy, thì ta cũng không nương tay với ngươi nữa. - Trường Bạch nói một câu, Thanh Sư đang định ngẩng đầu lên cảm tạ thì chỉ thấy thân thể mình vẫn còn đang quỳ, đao trên tay thì biến mất rồi tầm mắt đen kịt.

Chỉ một nhát đao, Trường Bạch đã xử gọn Thanh Sư Vương đã làm hại không biết bao nhiêu hòa thượng.

Xong chuyện, cậu ta cũng t·hiêu r·ụi toàn bộ nơi này.

Lửa cháy hừng hực một hồi lâu rồi cậu lại gọi mưa tới dập tắt. Trong vài canh giờ thì nơi đây đã biến thành cái đồi trọc không, toàn bộ cây cỏ sẽ sớm được thay thế từ dinh dưỡng trong đất. Cậu thì tịnh hóa nơi đây tránh cho việc yêu ma xuất hiện.

Ngay lúc vừa xong chuyện, cưỡi mây rời khỏi đó thì một vị bồ tát cưỡi mây xuống. Dáng vẻ trí huệ, tay tầm thanh kiếm.

- Văn Thù Bồ Tát có chuyện gì cần tiểu tăng sao? - Trường Bạch lễ độ cúi đầu với Văn Thù.

- Ta tới bắt con nghiệt súc đó, làm hại nhân gian khiến người người kêu oán. - Văn Thù nói ra khiến Trường Bạch bất ngờ, cái tên này chẳng lẽ là vật cưỡi của Bồ Tát.

- Có phải là con sư tử lông xanh? - Trường Bạch hỏi lại để chắc chắn phán đoán của mình.

- Đúng vậy. - Văn Thù Bồ Tát gật đầu.

- Tiếc quá, ta lại vừa thay ngài trừ hại rồi. - Trường Bạch gãi đầu nhưng không vì thế mà chột dạ.

- Vậy cũng không sao. - Văn Thù khoát tay, không để tâm tới, đang định cưỡi mây trở về thì nhớ ra. - À, Phật Tổ có mời cậu tới đảm nhiệm một trong số hàng ngũ của Ngài.

- Đa tạ Bồ Tát báo tin, tiểu tăng nhất định sẽ tới. - Trường Bạch chắp tay nói.

Cậu cũng nhanh chóng tìm về thân xác cũ, đưa nguyên anh thứ hai trong cơ thể vào. Tại thân xác hiện giờ thì cậu không thể sử dụng được nó nên đưa trở lại là điều chắc chắn.

Trường Bạch bay mất hai ngày thì mới tới Hoa Quả Sơn.

Vừa tới, nhìn đám khỉ đang nô đùa cùng đám trẻ con. Cậu cũng bất ngờ khi trên đảo lại có quân của Hồng Hài Nhi.

Ngay lúc vừa hạ xuống, đám khỉ và đám nhóc đã bao lấy Trường Bạch mà hô lớn.

- Người tới là ai?! Mau mau báo danh.

Mà chưa kịp trả lời thì một đứa trong đó đã tung chiêu về phía cậu, theo bản năng thì cậu lập tức đáp trả.

Hỏa thuật thổi tới, nhưng cậu chỉ dùng nước dưới đất đã có thể dập được.

Thấy phản kháng, chúng la lớn rồi cùng nhau ra tay.

Hàng loạt pháp thuật được đánh ra, nhưng Trường Bạch chỉ cần một chiêu gió lốc đã cuốn bay chúng.

- Này!! Các ngươi còn chưa nghe ta nói đã ra tay đánh rồi sao?

- Hừ! Ăn thịt hòa thượng sẽ được trường sinh. Chúng ta phải bắt về dâng cho đại vương.

Nghe được, Trường Bạch vô cùng bất ngờ với lý do này. Cậu dậm chân một cái, cả đám bay lên trên không trung rồi bị nước bao bọc lại.

Chúng đã được dạy cho biết pháp thuật, hẳn là có thể thở được trong nước.

Trường Bạch nhắm mắt lại, cảm nhận xung quanh xem thể xác của mình để ở nơi nào.

Lại thấy được thanh Vạn Yêu Kiếm đang lơ lửng xung quanh đó, vạn mảnh kiếm tách ra bao vây lấy như đang bảo hộ thân thể.

Trường Bạch lấy từ trong người ra Nhân Sâm quả từ lúc sở hữu đến giờ vẫn chưa hề dùng tới, rồi lại dùng lửa chiết xuất nó thành dạng dịch.

- Kiếm tới.

Ngay lúc cậu ra lệnh, thanh Vạn Yêu kiếm đã bay tới trước mặt. Dù nó có linh tính bảo vệ chủ nhưng để cho thành một thể độc lập thì sử dụng Nhân Sâm quả là hiệu quả nhất.

Trường Bạch dùng lửa lấy một mảnh hạch tâm của thanh kiếm đem linh dịch Nhân Sâm quả dung hòa vào trong. Khi hoàn thành thì nó như thành tướng lĩnh của cả vạn mảnh kiếm khác. Chưa cần ý nghĩ từ Trường Bạch thì nó đã có thể tự do hoạt động, không chỉ còn là bản năng hộ chủ như trước.

Dù trông ngoại hình hiện giờ rất khác nhưng nó vẫn nhận ra được đây chính là chủ nhân của nó. Nó như một đứa trẻ, quấn quýt bên người đã tạo ra nó.

Trường Bạch tiến tới gần cơ thể mình đang được băng phong suốt hàng chục năm nay. Nhẹ nhàng chạm vào. Băng chậm rãi tan ra, cơ thể hoàn chỉnh lộ diện, Trường Bạch gọi nguyên anh tới nhập vào thân xác ấy.

Hồi lâu qua đi, Trường Bạch mở mắt, nhìn thân thể hiện tại này của mình cũng cảm thấy vui mừng. Qua nhiều năm vậy giờ lại về thân thể ấy.

Cậu cũng tự hỏi, liệu những gì mình làm khi là Huyền Tăng có được thân thể này tiếp nhận như lực hương hỏa nhân gian hay không.

- A Di Đà Phật.

Gã Huyền Tăng tự có nguyên anh khống chế, nó dần cư xử giống với lúc làm tăng nhân hơn.

- Về sau cậu chính là người thứ tư nhé. - Trường Bạch bắt tay với Huyền Tăng.

Huyền Tăng niệm phật một tiếng rồi gật đầu đồng ý.

- Ra xem mấy tên nhóc kia thế nào đi.

Trường Bạch dẫn theo Huyền Tăng nhìn đám trẻ con kia không ngừng vùng vẫy trong bóng nước. Trường Bạch giải trừ rồi tra hỏi bọn chúng.

- Đại vương tỉnh lại rồi!!

Vừa hạ xuống, chúng lập tức hô lên, rồi một tên trong số đó chạy đi báo tin cho lão nhị và lão tam. Còn lại đi chuẩn bị tiệc rượu.

Không để Trường Bạch đợi quá lâu, chưa tới chục phút thì bọn họ đều đã tới.

- Đại ca! - Hồng Hài Nhi cùng Ngộ Không chạy tới ngồi xuống, nhìn hình ảnh đại ca quen thuộc đang ngồi trên cao, ngoài hai vị trí của bọn hắn thì còn một tăng nhân đã ngồi trong đó.

- Con lừa trọc, ngươi báo danh đi. Lão Tôn chưa biết tên ngươi. - Ngộ Không ngồi bên cạnh Huyền Tăng nói.

- Tại hạ Huyền Tăng làm pháp danh. Tên không tiện tiết lộ.

- Đại ca, kiếp thứ hai của huynh đâu? Không phải huynh đi đầu thai à?

- Đó chính là kiếp thứ hai của ta. Trong cơ thể hắn chưa hai cái nguyên anh, một cái tạo ra pháp thân kim phật, một cái tạo ra pháp thân của ta. Sau khi hoàn thành thì ta đem nguyên anh của ta trả về thân thể này.

- Như vậy giờ nhìn thấy tên này chẳng phải chính là đại ca?! - Ngộ Không giật mình nhìn.

- Không sao, cậu ta làm tứ đệ cùng được. Cậu ấy sẽ không từ chối đâu. - Trường Bạch phất tay, rồi nâng chén rượu lên.

- Cạn chén!!

Ực ực ực, vài hơi, cả bốn người đã nốc hết rượu trong chén.

- Không ngờ tên hòa thượng này lại dám phá giới vậy. - Ngộ Không nhìn Huyền Tăng đầy bất ngờ.

- Phá giới đối với tiên cảnh không ảnh hưởng đạo tâm. - Huyền Tăng ăn một trái cây trên bàn rồi lại nói cho Ngộ Không hiểu.

- Đại ca, nếu người này đã đạt tiên, hẳn là sẽ có tiên vị nhỉ. - Hồng Hài Nhi lên tiếng.

- Đúng vậy, tiểu tăng nhận được lời mời từ Thiên Đình cùng Phật Tổ, dự định hai ngày nữa sẽ lên đường.

- Chúng ta cũng muốn đi theo. - Ngộ Không nói ra.

- Không được, con khỉ ngốc ngươi không biết rồi. Khi có người đảm nhiệm tiên vị phải có giấy mời. Dù chúng ta lên xuống Thiên Đình tự do nhưng nếu có người phát hiện là xâm nhập trái phép sẽ phái thiên binh thiên tướng ra bắt chúng ta. - Hồng Hài Nhi giải thích. - Đại ca, còn thân thể này thì sao? Ta thấy cũng đã chục năm không hoạt động rồi.

Biết ý của hắn, Trường Bạch mỉm cười sẵn sàng cùng hắn đối luyện.

- Ta mặc kệ, ta vẫn muốn lên. - Ngộ Không chống gậy nói.

--------------------

Ngộ Không muốn lên Thiên Đình, liệu có thuận lợi?

Chương sau sẽ có.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top