Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 13: Thu phục Kim Sí Đại Bằng!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Kim Sí nhìn lão nhị không còn sức lực để cứu mình, quay qua thấy Thanh Sư biến thành hình dạng con người. Mà con người này thì hắn đã nghe qua tin đồn, Trường Bạch. Hắn tới để lấy tinh huyết của họ.

- Dừng! - Kim Sí vội vàng la lớn. Nếu không cẩn thận thì cái mạng này cũng phải đi đầu thai mất.

Hắn tình nguyện đưa ra tinh huyết. Dù có phản kháng nhưng sẽ chẳng là gì vì hắn đang trong trạng thái b·ị t·hương cực kỳ nặng nề, có chạy cũng không thể.

- Đại ca!! - Thanh Sư bên ngoài gầm thét, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, hắn nhìn đám tiểu yêu chạy qua hắn mà không để ý tới. Hắn như người vô hình.

Cửa động bị sập mất một nửa. Tình hình bên trong cũng thật khó đoán.

Trường Bạch tiến lại gần Kim Sí, tay đặt lên đầu hắn.

- Trở thành thú cưỡi cho ta hoặc...

- Ta đồng ý! - Kim Sí vội quỳ xuống, mặc cho đau đớn từ những cú đánh vừa rồi.

Trường Bạch lấy ra một pháp bảo trông như cái vòng đeo lên trên cổ hắn rồi ra bên ngoài. Nhìn thấy tên Thanh Sư vẫn đang gào thét đập phá trong không khí, cậu ta nhoẻn miệng cười.

Tiến về phía trước vài bước, trận pháp lập tức được gỡ bỏ.

Thanh Sư thấy người phía trước là Trường Bạch đại danh đỉnh đỉnh gần đây, phía sau là lão đại đang b·ị t·hương nặng khúm núm đi theo. Hắn không khỏi lạnh tóc gáy.

Hắn biết số phận của mình là gì, chủ động lấy ra tinh huyết đưa cho cậu ta.

Lấy được thứ mình cần, cậu ta không ở lại lâu mà đi đến ngọn núi kế tiếp. Nơi mà Cửu Đầu Trùng ở.

Kim Sí hoá thành bản thể, sải rộng đôi cánh đợi Trường Bạch bước lên mà không nói một lời với Thanh Sư.

- Lão đại! Huynh đi đâu? - Thanh Sư ngơ ngác nhìn Kim Sí bay thật xa, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã không thấy đại ca ở trong tầm mắt nữa. Hắn căm hận, nghiến răng.

Mà chỉ chớp mắt sau, hắn nở nụ cười thỏa mãn. Thanh Sư tiến vào trong động, nhìn Bạch Tượng Vương đang nằm ngất ở đó, hắn không hề do dự cầm thanh đao lên.

Chỉ vài phút sau, hắn đi ra ngoài triệu tập đám tiểu yêu lại rồi nói.

- Có kẻ đột nhập vào trong động giả dạng thành ta đ·ánh c·hết nhị ca, Bạch Tượng Vương. Đại ca, Kim Sí còn b·ị b·ắt đi mất. Từ giờ, Thanh Sư Vương ta sẽ bảo hộ và lãnh đạo các ngươi, vì lão đại và lão nhị phục thù!!

Thanh Sư gầm lớn, đám tiểu yêu bên dưới theo tiếng gầm đó mà rống lên.

- Chủ nhân, giờ chúng ta đi đâu? - Kim Sí nói với Trường Bạch trên lưng. Những thương thế trước đó đã được cậu ta chữa khỏi khi vừa mới cất cánh.

Tốc độ của hắn quả thực rất nhanh, chỉ với vài phút đã cách xa Sư Đà Lĩnh vài trăm dặm.

- Tiến về hướng bắc. - Trường Bạch đáp lại rồi tiếp tục nằm nghỉ ngơi trên lưng hắn.

Nhận lệnh, hắn lập tức lao đi thật nhanh.

Trời vừa tối, cậu ta đã tới núi Cửu Đầu Trùng ở.

Vừa thấy một ánh kim quang như mặt trời xuất hiện trên đỉnh, Cửu Đầu Trùng dang cánh bay lên trên xem người tới là ai lại dám làm phiền hắn lúc này.

Ngay lúc vừa lên trên, Trường Bạch đã thuấn ảnh tới bên cạnh, đôi mắt biến đổi từ nâu đen sáng trắng dã, ngón tay nhẹ nhàng điểm chỉ lên trên thân con Cửu Đầu Trùng đã khiến nó cứng đờ không thể cử động, lập tức rơi xuống mặt đất từ độ cao ngàn mét.

Trường Bạch nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh nó, nhìn nó đang bất động.

- Mau đem tinh huyết của ngươi ra, ta không có thời gian để chơi với ngươi đâu.

Cửu Đầu Trùng nghe vậy, nó càng bực mình. Người này không mời mà tới, lại còn dở trò với hắn, đòi tinh huyết hắn tu luyện bao lâu mà thành. Sao có thể tha thứ dễ dàng như vậy. Thân thể này đã bị điểm huyệt nhưng rồi nó bắt đầu cử động lại. Đôi cánh nó quét mạnh một đường.

Keng!! Rẹt!

Tia lửa bắn tung toé, Trường Bạch dựng lên bức tường đất, rồi hoá đất thành sắt ngăn cản đợt t·ấn c·ông.

Những bức tường sắt đó Trường Bạch lại hoá chúng thành nước bao bọc lấy Cửu Đầu Trùng. Mỗi đầu con trùng đó lại ngoeo ngoảy. Một trong số chín cái đó phun ra một hơi thở lạnh lẽo muốn đóng băng nước mà Trường Bạch tạo ra.

Trường Bạch thổi ra lửa, lại dùng khói đó tạo thành mây. Ngay khi vừa thành hình, đôi cánh Cửu Đầu Trùng vỗ mạnh khiến chúng tiêu tan. Trường Bạch cũng không vội vã gì, mượn gió của nó thổi tung đất cát, hoá đất cát thành lưu huỳnh bắn lên trên người nó.

Nó không để ý tới chút điểm này, cứ thế dùng thân thể đón đỡ.

- Ngu xuẩn! - Con Cửu Đầu Trùng đó gầm lên một tiếng thật lớn rồi bay lên trên không trung, toan dùng chiêu thức nào đó.

Nhưng trên đó lại có Kim Sí Đại Bằng chờ sẵn, khi nó vừa lên Kim Sí dùng bộ vuốt sắc bén khoá chặt hai cánh của nó. Xương cánh bị sức mạnh ngàn cân của nó bẻ gãy. Không thể nào bay được, tốc độ cũng giảm mạnh.

Cửu Đầu cũng không phải để trưng, từng đầu cắn vào chân, vào cánh, vào cổ của con Kim Sí Đại Bằng. Còn ba đầu kia đang dần ngưng tụ pháp lực toan một chiêu đ·ánh c·hết Kim Sí.

Trường Bạch mượn mây lên trên đó, miệng phun ra lửa, nhưng ngọn lửa lần này lại là lửa hàn băng, vừa mới dính một chút lên trên người Cửu Đầu đã bắt đầu cháy hừng hực.

Kim Sí lần đầu tiên thấy được loại lửa này, trong lạnh ngoài nóng, nó buông thả Cửu Đầu. Con Cửu Đầu lại không tha nó, cứ thế lôi Kim Sí vào trong đống lửa.

Còn bên trong cơ thể Cửu Đầu, vội vàng vận lực để điều hoà lại nhiệt độ.

Trường Bạch phất tay, lửa tan đi. Lôi điện ngưng tụ trên tay tóm lấy một cái đầu trong đó.

Cửu Đầu Trùng từ cổ trở lên như cổ đà điểu, mặt đà điểu, hàm răng sắc bén, ngay lúc vừa mở miệng. Những chiếc răng bén nhọn từ trong bắn ra.

Từng chiếc răng nhọn bắn tới như ám khí, Trường Bạch truyền lôi điện vào trong người nó khiến nó giật đùng đùng run rẩy dữ dội. Bạch Xà trên cổ hắn nhảy ra, uyển chuyển đánh bay hết những chiếc răng ấy.

- Còn chưa thôi? - Trường Bạch nhìn nó.

Mỗi con đều có một nơi cất giấu tinh huyết của riêng mình. Nếu không phải vì đều là yêu quái thì hắn sẽ không bao giờ nương tay tha c·hết cho chúng.

Cửu Đầu tả tơi, cánh thì gãy, trong người thương thế chồng chất thật khó mà có thể phản kháng thêm.

Hắn mở miệng lớn, Trường Bạch lại cảnh giác, hai ngón tay ngưng tụ thành kiếm chỉ, sơ hở chút thôi là có thể tiễn Cửu Đầu này về Tây Thiên.

Nhưng rồi, mỗi đầu của nó đều hoàn toàn chịu thua, trong miệng nhả ra từng viên đan. Tổng cộng có chín viên đan như vậy.

Trường Bạch thả nó ra, nó lập tức nuốt ngược chúng vào trong, cả người đã hồi phục thể lực. Thương thế trước giờ đều khỏi hẳn, định bụng bỏ chạy nhưng thấy vẻ mặt hung thần kia thì đã từ bỏ ý định ấy.

Nó lấy ra một trong số những viên đan vừa rồi giao lên trên. Trường Bạch dùng lửa thiêu một hồi thì cô đọng nó thành chất dịch màu vàng kim như giọt nước.

Thu lại vào tay, Trường Bạch nhảy lên trên lưng Kim Sí vừa chữa thương xong rời khỏi nơi này.

Cửu Đầu nhìn thấy thế, trong lòng rống giận, nhưng lại cười rất vui.

Vì hắn đã hạ xuống một lời nguyền, bất kỳ ai sử dụng máu của hắn đều sẽ dính phải thứ đó tới suốt đời. Bởi hắn tự nhận thức được bản thân có giá trị ra sao đối với người tu hành.

--------------------

Cửu Đầu Trùng hạ lời nguyền vào trong giọt máu.

Liệu Trường Bạch sẽ dính lời nguyền? Chương sau sẽ rõ!

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top