Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 36: Ngũ Trang quán


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Ngay lúc Trường Bạch quay người lại, thấy đứa bé mình bảo vệ sau lưng như biến thành một con yêu quái mắt đỏ, cái miệng nó mở rộng lộ ra hàm răng sắc nhọn như đinh. Nhất thời không phản ứng kịp, nó cắn một cái vào tay của cậu. Trường Bạch nhìn nó đang dùng bộ nhá không rời bỏ cánh tay của mình.

- Ngươi cắn đủ chưa?

Trường Bạch cho nó cắn vậy một hồi lâu nhưng không thể nào làm tổn thương tới cậu.

Giờ nó mới nhận ra rằng bản thân đã chọc nhầm người mất rồi.

Chỉ trong thoáng chốc, nó biến trở lại thành bộ dạng tiểu nữ đáng yêu như vừa nãy, hai mắt to tròn rưng rưng ngấn lệ.

- Nam mô A Di Đà bà dạ,...

Trường Bạch thầm niệm trong trong miệng, tay đặt trước trán của tiểu nữ quỷ kia.

Nhìn thấy phật quang tràn trề, cô cảm thấy có phần bất an trong lòng. Không ngừng nhìn về phía Trường Bạch xin cậu tha cho nó.

Nhưng cậu không để tâm tới nó, chỉ liên tục đọc kinh siêu độ.

Nó không cảm nhận được đau đớn, nhưng từng chút yêu lực đều bị rửa sạch hết. Tu vi của nó dần bị thụt lùi đi, từ Phản Hư xuống Yêu Vương, lại về tới Đại Yêu, Tiểu Yêu. Khi chẳng còn chút yêu lực nào trong người, nó hóa về bản thể là một con trùng đỉa dưới bùn lầy chuyên đi hút máu người.

Trường Bạch nhặt nó lên, nhìn nó một hồi thì thấy nó không còn bản năng hút máu người. Nhận thấy nó như có chí đi theo cậu, vậy thì cậu cũng nguyện mang nó theo, để nó cảm nhận cùng cậu những gian khổ trải qua trên đường đi.

Sáng hôm sau, người trong làng mở cửa ra, ai nấy cũng cảm giác kỳ lạ. Rõ ràng tối qua mới có hai đợt yêu quái trào tới nhưng chỉ nghe thấy tiếng gào thét của chúng rồi tắt ngúm. Không còn chút thanh âm nào.

So với trước đây thì rất lạ, nhất là kể từ sau khi người kia tới.

Lại nói Trường Bạch ngồi dưới một gốc cây gần đó tu hành cả buổi tối. Tới sáng rồi vẫn không chịu mở mắt.

- Đại sư. Có phải ngài đã làm gì tối qua không? - Một người dân làng trong đó hỏi.

- Ừm, tiểu tăng đã giải quyết yêu ma quanh làng rồi, các vị không cần phải sợ hãi nữa. - Trường Bạch nhìn về phía họ, nhẹ nhàng mỉm cười.

Thấy trời đã sắp treo lên giữa trưa, cậu mới đứng dậy cáo biệt bọn họ rời đi.

- Đại sư, ngài có thể để lại tên của ngài được không? - Ngơ ngác một lúc bọn họ mới nhớ ra.

- Tên? Tiểu tăng không có tên. - Trường Bạch lắc đầu rồi lại đáp. - Tiểu tăng chỉ có pháp danh Huyền Tăng.

Từ đó, ngôi làng ấy lập lên miếu thờ ngay đầu làng, cầu mong sự bảo hộ của cậu cũng như giúp ngôi làng rất nhiều chuyện.

Qua một tháng đi đường, cậu dừng chân không biết bao nhiêu nơi. Từ thành thị tới thôn nhỏ, có nơi cần giúp đỡ, cậu cũng không ngại ngần ra tay. Dù không có hồi báo bằng hương hỏa như ở ngôi làng trước đó nơi con tiểu trùng q·uấy n·hiễu, Trường Bạch cũng không để tâm.

Tiểu trùng đi theo cậu ta đã bắt đầu dần điểm ngộ ra được nhiều điều. Nó nhận thấy rằng bản thân không nên làm như thế, nhưng đó vốn là bản năng của chủng loài. Việc nó bỏ được là điều rất khó.

Thế rồi từ một tiểu trùng nó đã hóa thành hình người.

Nhưng hình dạng hiện giờ không giống với trước đó. Nó hóa thành hình dạng bé trai, trông thì mập ú phúc hậu, khoảng thời gian này đi theo Trường Bạch thì nó nhận được rất nhiều lợi ích cho đường tu hành của nó về sau.

Thậm chí nó còn cảm nhận được rằng bản thân không cần ăn vẫn có thể sống.

- Sư phụ, ngài không chịu nhận người đệ tử là con sao? - Tên nhóc này vừa đi vừa nhõng nhẽo.

- Rõ ràng là ngài đưa con theo tu hành nhưng ngài lại không nhận con làm đệ tử là có ý gì? - Hắn chống hông dậm chân xuống đất. - Chẳng lẽ ngài thấy con không đủ thành ý?

- Không phải. - Trường Bạch lắc đầu, im lặng hồi lâu rồi nghĩ ra điều gì. - Đường tu hành của ngươi vẫn còn dài. Thời gian này theo ta học cũng chỉ có một phần. Đoạn đường kế tiếp ngươi hãy dừng ở đó tu tập thật tốt. Đợi khi ngươi đạt đủ thì ta sẽ tự khắc nhận ngươi làm đệ tử.

Trước mắt cậu là một cái đạo quan, bên trên đề tự Ngũ Trang quán. Bên ngoài tường cao sạch sẽ rộng mở, trong sân là một cây cổ thụ đã trồng rất lâu. Có thể thấy lớp vỏ sần sùi dày cộm trên bề mặt ấy.

- Thí chủ cho tiểu tăng hỏi Đại Tiên có nhà không? - Đi tiếp vào bên trong cậu bắt gặp hai tiểu đồng tử đang quét dọn trong sân.

- Ngươi là ai? Chưa có sự cho phép của chúng ta lại tự ý tiến vào? - Một người trong đó chỉ cán chổi về hướng Trường Bạch.

- Chúng ta không có ý xấu, chỉ vô tình đi ngang. Nhận ra đây là nơi ở của Đại Tiên nên ghé qua thăm hỏi cho phải lễ. - Trường Bạch vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ hòa nhã đón tiếp mình nhưng không phải vậy.

- Đại Tiên đi vắng không có nhà. Mong các vị chọn ngày khác lại tới. - Nói rồi chúng dùng chổi đẩy hai người ra ngoài cổng.

Trường Bạch cũng không cưỡng ép nữa. Nhưng khi nhìn lên trên cây, thấy trên đó có rất nhiều quả lạ, trông như trẻ em trên cành thì buột miệng hỏi.

- Trên đó có phải quả nhân sâm?

- Nhân sâm gì mọc trên cây vậy? Chỉ là cây ăn trái bình thường thôi, mong các vị rời đi, đừng làm phiền nơi thanh tịnh. - Tiểu đồng nữ quát lên rồi lập tức đóng cánh cổng lại.

Từ ngoài nhìn vào thì cậu vẫn thấy được trên cây có rất nhiều quả. Cậu giữ im lặng bên ngoài nhà một hồi lâu rồi rời đi, dừng chân ở một ngôi làng dưới chân núi không xa.

Ở đó họ có vẻ khởi sắc hơn rất nhiều những nơi cậu đi qua. Chẳng hay là do Ngũ Trang quán ở trên đỉnh núi Vạn Thọ kia trợ giúp nên họ mới có cuộc sống như hiện tại.

- Giờ ngươi và ta sẽ tách nhau từ đây, ngươi đi đâu cũng được, ta không quản. Đường tu hành của ngươi và ta không giống nhau.

Trường Bạch nói một câu khiến lòng cậu bé đau nhói.

- Rõ ràng con đã cố gắng theo thầy tu hành như vậy mà thầy vẫn bỏ con đi sao. - Đứa bé buồn tủi ngồi một góc nhìn Trường Bạch khuất xa tầm mắt.

- Đại ca! - Bỗng có tiếng trẻ con gọi tới. Trường Bạch bất tri bất giác quay đầu nhìn lại. Thấy người tới đây không phải Hồng Hài Nhi thì mới giật mình.

Không ngờ mình lại có nhớ tương tư tới hắn như vậy. Trong lòng cũng cảm nhận được như hắn đang trò chuyện với mình mỗi ngày.

Một bé gái đang cầm trên tay cây kẹo hồ lô chạy về phía một tên nhóc khác đầu không chút tóc.

Trường Bạch ngơ người ra vì kẻ đó không phải là tên nhóc tiểu trùng theo mình tu hành được một tháng sao. Cái tên này đang làm cái gì vậy trời? Trường Bạch tự nhủ trong lòng.

- Đại ca, muội mang tới cho huynh kẹo hồ lô rất ngon rất ngọt. Muội rất thích thứ này nhưng để cho đại ca đó.

Cô bé vừa cười hì hì vừa nhìn về cậu ta.

Hắn dùng bàn tay nhỏ bé xoa đầu cô như khen ngợi rồi một hơi ngoạm nó xuống bụng.

- Rất ngon. - Tiểu trùng giơ ngón tay cái ra khen ngợi.

Cô bé ngơ ra lúc lâu mới hồi thần lại, cười hì hì. - Đại ca thích là được.

Rồi cô bé dẫn tiểu trùng về nhà mình ở lại.

Trường Bạch thấy vậy, trong lòng có vui mừng vì nó tìm được nơi để về. Rồi nhìn lại chính mình mà không khỏi thở dài, cậu đang thấy rất mông lung.

--------------------

Trường Bạch sẽ làm thế nào để giải quyết chuyện này?

Chương sau sẽ có!

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top